Video
Bài phúc âm
Hãy đi bán những gì anh có, rồi hãy đến theo tôi.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Mc 10,17-30
17 Khi ấy, Đức Giê-su vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi : “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 18 Đức Giê-su đáp : “Sao anh nói tôi là nhân lành ? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. 19 Hẳn anh biết các điều răn : Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ.” 20 Anh ta nói : “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ.” 21 Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta : “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” 22 Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
23 Đức Giê-su rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ : “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao !” 24 Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp : “Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao ! 25 Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” 26 Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau : “Thế thì ai có thể được cứu ?” 27 Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói : “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.”
28 Ông Phê-rô lên tiếng thưa Người : “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy !” 29 Đức Giê-su đáp : “Thầy bảo thật anh em : Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, 30 mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.”
Bài Giảng
Thưa anh chị em trước khi sang nhà thờ tôi tình cời nghe được câu chuyện của chú giữ xe chú nói:
“Có bà đó, bà ấy đứng trước tượng Đức Mẹ Bà ấy cầm tờ vé số bà nói là lạy Đức Mẹ đức mẹ xin đức mẹ cho con trúng từ vé số này nếu con trúng tờ vé số này con sẽ dâng cho đức mẹ một nửa tiền con trúng số nửa còn lại con lo làm ăn Đức mẹ ráng giúp cho con trúng tờ giá số này đi”.
Có ông chồng ổng đứng bên cạnh nói: “Sao nhiều vậy, ít thôi. Cho trúng rồi cho hết một nữa rồi, còn có nhiêu đâu”.
Bà ấy mới nói: “Ông im đi ông không biết gì hết. Đức Mẹ đừng có nghe ổng nói, cho con trúng tờ vé số này đi”.
Ông chồng nói: “Cho hết một nửa thì còn gì nữa đâu. Mình đang khổ”
Cái bà ấy tức quá bà nói: “Ông không có biết gì hết, tôi mua tới 10 tờ cùng seri lận trúng một tờ này thì cho một nữa nhưng mà còn chín tờ trong túi thế nào cũng trúng”
Do đó nhiều khi mình mình xin Chúa, xin Đức mẹ mình cũng ăn gian như thường. Ăn gian nhưng mà tại sao chúng ta có những câu chuyện hài hước như thế anh chị em? Vì thật sự trong thâm tâm chúng ta, chúng ta vẫn như thế chúng ta vẫn đến với Chúa với lợi ích. Chúng ta đến với Chúa với mong mỏi Chúa làm thêm cho mình cái gì đó mà mình nghĩ mình còn thiếu so với người khác và có lẽ đó cũng là những gì xảy ra với người thanh niên, người đàn ông đến gặp Chúa Giêsu. Ông ta đã làm tất cả mọi thứ trong cuộc đời này coi như là hoàn hảo nhất nhưng ông ta nghĩ mình vẫn còn thiếu, thiếu nước trời và ông ta nghĩ rằng Chúa Giêsu sẽ cho một công thức một công thức cuối cùng để những gì mình làm bây giờ thêm một công thức nữa thôi là mình đầy đủ hết không thiếu gì hết
Thật sự ra đó là một cái suy nghĩ rất là bình thường và thực dụng với mỗi người chúng ta nhưng từ đó Chúa cho anh ta và cho cả chúng ta một bài học rất đặc biệt. Bài học đó là gì thưa anh chị em.
Thứ nhất: Sống giữ luật chúa không đảm bảo mình vào nước trời nghĩa là mình không làm gì sai mình không phạm 10 điều răng không có nghĩa là mình được vào nước trời nhưng nước trời ở đây là gì nhiều khi mình vẫn còn có suy nghĩ nước trời là một cái nơi sau khi mình chết mình được lên trên đó mình ở thức không Chúng ta nhớ nước trời chính là thiên chúa Chúa chính là Thiên Chúa Chính là sống với chúa chính là thuộc về Chúa Nếu mình muốn Thuộc Về Chúa mình phải không thuộc về cái gì Không Thuộc Về Chúa Nếu mình muốn Thuộc Về Chúa là đấng Vĩnh nằng mình không thể mang theo thứ mà không phải vĩnh hành được chống qua được và vì thế chúa đòi hỏi chúng ta phải lựa chọn
Thứ hai: Nếu mà mình mình nói là mình làm tất cả mọi thứ không có sai trong cuộc đời này cũng có nghĩa là mình tốt nhưng không có nghĩa là mình đã là môn đệ của chúa môn đệ của chúa là phải đi theo chúa có nước trời là có chúa nhưng mà có chúa chưa đủ anh phải đi theo chúa nghĩa là là môn đệ của chúa là trở nên giống chúa giống chúa giêu mang lấy lối sống và con người của Chúa giêu mà đi theo chúa là chúa chúa đi con đường gì thưa anh chị em chúa đi con đường tự bỏ mình làm người mặc lấy thân phận yêu hèn chết trên thập giá mình đi theo chúa mình đi theo con đường não và do đó chúng ta thấy nó có một cái nghịch lý nhiều khi mình muốn đi theo chúa
Nhưng mình không muốn đi theo con đường của Chúa mình muốn thật sự kiểu mình muốn là mình muốn Chúa theo con đường của mình, con làm gì làm miễn Chúa làm theo cách con muốn là được. Đó là hai điểm mà chúng ta thấy cách chúng ta sống ngày hôm nay nhiều khi nó ngược lại với những gì Chúa dạy chúng ta
Điểm thứ ba: Thưa anh chị em tôi nghĩ nó có là một sự thật là nhiều người trong chúng ta đâu có nhiều của cải đâu. Anh chị em đa số chúng ta cũng nghèo mà sống đồng lương ba cọc ba đồng sống ngày hôm nay lo ngày mai chứ mình đâu có nhiều của cải như cái người thanh niên đó đến gặp Chúa. Nhưng hình như Chúa ám chỉ một cái gì đó xa hơn của cải. Tại Chúa dùng cái hình ảnh con lạc đà chui qua lỗ kim. Người giàu có khó vào nước trời hơn là cả con lạc đà chui qua lỗ kim. Tại sao Chúa dùng hình ảnh con lạc đà thưa anh chị em. Thưa con lạc đà là con vật phải mang nặng, mang nhiều gánh nặng. Người ta chất lên con lạc đà tất cả mọi thứ để nó khiêng đồ để nó khuân vác. Cái đó làm cho nó phải vác theo mà khi nó vác theo vậy thì làm sao nó chui qua được cái khe cửa nào huống gì là lỗ kim. Nó đã to, nó đã cồng kềnh rồi, huống gì là những gì nó vác trên người.
Tôi nghĩ Chúa muốn dùng hình ảnh thậm xưng như vậy đó anh chị em. Để nhắc với chúng ta một điều, Chúa muốn hỏi chúng ta cái gì làm cho mình nặng bước, cái gì làm cho mình đi chậm, mình cồng kềnh mình đi không nổi và anh chị em để ý đó, đâu nhất thiết mình phải mang nhiều thứ để mình đi không được đâu. Đôi lúc lòng mình cũng nặng vậy. Lòng mình có thể nặng trĩu với nỗi buồn phiền. Người mình, đầu mình có thể nặng với với những món nợ, với nỗi buồn ức chế trách nhiệm.
Và tôi thấy có một cha nói với tôi, tôi cũng thích cái câu này nó nhiều khi chúng ta không hiểu được người trẻ ngày hôm nay, thế giới và mọi người đặt trên vai các bạn trẻ nhiều gánh nặng mong đợi vượt quá khả năng họ có thể mang. Và chính các bạn trẻ ngày hôm nay nhiều khi cũng tự đặt cho mình nhiều gảnh nặng của mong đợi về chính mình vượt quá khả năng mình có thể mạ mà mình không biết tại sao vậy nếu như cách đây mấy chục năm anh chị em có mong đợi của chúng ta là gì? sống sót, có của ăn, có thể làm ruộng kiếm được miếng cơm manh áo. Bây giờ không có chuyện đó đúng ạ bây giờ ngày hôm nay cái mong đợi của mọi người trên chúng ta trên tôi trên nhiều bạn trẻ ở đây anh chị em là gì? học giỏi thi đậu nghĩa là nhiều khi cha mẹ muốn con mình phải học thiệt giỏi, giỏi nhất, mà tất cả những người ngồi đây đều giỏi nhất hết thì ai ai đứng nhì là mệt.
Đúng phải giỏi nhất, phải làm được nhiều thứ, phải biết nhiều thứ, phải chạy đua mà không phải chạy đua với người khác chạy đua với công nghệ nữa. Sau thời gian covid là làng sóng đào thải nhân viên IT ở bên nước ngoài vì trong lúc covid họ nghĩ họ cần nhân viên IT bây giờ họ không cần, họ đào thải hết những người mà làm không kịp ra, bỏ và bây giờ có thêm AI nữa. Mình không bằng AI anh chị em biết sáng nay tôi có chia sẻ đó, ngay cả linh mục soạn bài giảng không hay bằng AI. Đưa bài tin mừng này vô nói vài câu là tôi muốn a b c d f, 3 giây ra một bài giảng hay hơn cả mình loạn soạn ra, mình ngồi cả tuần lễ soạn bài giảng không hay bằng AI. Anh chị em tin luôn
Nên mình chạy đua, mình cảm thấy mình có một sức ép, một gánh nặng của nhiều thứ trên cuộc đời mình. Anh chị em biết ngày hôm nay người ta còn nói một cái, một cái vấn đề nữa là gì? Mình phải gánh hai gia đình một lúc nếu mình lập gia đình. Nếu mà trong gia đình mình chỉ có hai đứa con, một gia đình có hai đứa con thì mình lớn lên mình sẽ gánh hai gia đình một lúc hoặc là ba gia đình một lúc. Ngày xưa mình ông bà mình có 10 đứa con lớn lên anh em thay nhau chăm bố mẹ bây giờ mình trẻ mình chỉ có một hoặc hai. Mình là sản phẩm của mỗi gia đình chỉ có một hoặc hai con. Mình kết hôn thì mình có thêm gia đình vợ hoặc gia đình chồng. Mình lớn hơn chút xíu nữa, cha mẹ mình già đi, mình phải gánh bố mẹ mình và bố mẹ vợ, bố mẹ chồng, chưa kể con gánh nặng lắm nhưng mà đâu có ai hiểu mình có gánh nặng đâu.
Nhiều khi mình không hình dung ra ngày xưa mình có thể có căn nhà dễ dàng ở miếng đất, cái rẻo đất ở ngày hôm nay mua nhà đâu có dễ. Anh chị em càng ngày càng khó, chỉ ở nhà mướn thôi và anh chị em biết nơi tôi có một cái mái ấm nuôi những người bệnh nhân cuối đời, đa số họ là những người ba mấy tuổi, anh chị em. Ung thư khi vô bệnh viện nhập viện nặng, bệnh viện trả về đâu có về nhà trọ được anh chị em, nhà trọ đâu có dám cho những người sắp chết về nhà họ. Về thì sao, lỡ chết thì họ phiền phức xui đổi ra đường, mà làm công nhân thì lấy đâu ra tiền mua nhà, về quê cũng đâu có được ai chữa cho mình.
Nên chúng ta thấy một cách nào đó, chúng ta cũng như những con lạc đà gánh nặng và nhiều khi mình tự chất cho mình những cái gánh nặng của cầu toàn, của hoàn hảo, của phải đẹp, của phải hơn người khác, của không được sai, và thậm chí cả những vết thương nhiều người trút lên đầu của mình.
Trong quá khứ chúng ta không có nhiều tiền của nhưng chúng ta giàu cái khác giàu, mong đợi giàu, gánh nặng của bực tức giàu gánh nặng của cầu toàn, kỳ vọng giàu gánh nặng của sợ thất bại, sợ hết nhiều thứ nên anh chị em biết ngày hôm nay người ta nói nhiều người trẻ bị sức khỏe tinh thần hơn ngày xưa. Là đi không nổi, đi về phía trước không nổi, không ngước đầu lên được.
Vậy thì cái gì làm cho mình có thể vượt qua bài tin mừng? Bán hết tất cả những thứ đó, bán hết tất cả những thứ đó là trút bỏ và chọn sống cho người cô thân yếu thế. Anh chị em biết có một người mẹ cách đây 1 năm gửi về cho tôi một đứa con ở nước ngoài ngổ ngáo không nói chuyện với ai, không làm gì hết, không biết gì hết. Tôi nói nhờ cha giúp giùm nhưng mà thôi đừng gửi nhiều nữa tôi chịu hết nổi mà nói chung là vậy. Tôi dắt cậu bé đó đi vô trong, làm trong mái ấm, nơi chăm sóc bệnh nhân cuối đời 3 ngày. Sau thay đổi 3 ngày, sau thay đổi từ một người không biết gì hết, đến một người có thể phụ chăm sóc người khác, đút cơm cho người khác, nấu cơm và thậm chí có thể cầu nguyện cho người khác. Cái gì làm cho một người thay đổi? Anh chị em mình phải bị đẩy ra khỏi cái vành đai an toàn của mình, mình phải đến một mức độ đó, mình phải mất hết, vứt bỏ hết và đứng giữa những con người không có gì hết. Mình sẽ làm gì và nhiều khi chúng ta nghĩ là mình phải có mọi thứ mình mới làm được nhiều thứ. Thật không khi mình đứng giữa những người không có gì, tốt hơn hết là mình không có gì thì mình mới giúp người ta được. Đúng, tại những thứ mình có người ta cũng đâu có ăn được, người gần chết, người ta ăn được cái gì của mình, áo mình mặc người ta đâu mặc được, người ta chỉ mang cái tả thôi. Nhiều khi chỉ cần ngồi đó thinh lặng nắm tay của người ta và mình hiểu được rằng cuộc sống này vô thường, mọi thứ qua đi.
Mình quên cái covid làm cho mình quên thực tại của cuộc đời này quá mỏng dòn. Ngày hôm nay mình có thể có rất nhiều thứ mà chỉ cần trong xã hội Việt Nam này, chỉ cần một tích tắc mình có thể thành một tội đồ vì những gì mình có. Anh chị em đọc báo đi, không những mình mất hết mà mình còn không được tự do. Nên Chúa mời gọi chúng ta cái gì đó rất là sâu thưa anh chị em. Cái gì quan trọng trong cuộc đời con. Nếu những thứ con cho là quan trọng mà làm cho mình nặng nè, buông nó ra, đi theo thầy, xây dựng tương quan của tình yêu là quan trọng nhất và nếu cái gì ngăn mình yêu thương được. Bỏ. Cái gì ngăn cản mình yêu thương người khác, mình buồn nó cái điều đó ngay tức thì và nhiều khi cái mà ngăn cản mình, như tôi chia sẻ anh chị em nhiều lần cái ngăn cản mình yêu thương người khác lớn nhất không phải của cãi là cái tôi tự ái lớn to đến mức mình không không gặp người khác được.
Do đó, giàu có ở đây không phải chỉ đơn thuần là tiền vàng nhưng nhiều khi giàu có là chính cái gì mình đặt vào trong trái tim của mình và làm cho mình chậm chạp, nặng nề để đến với anh chị em tha nhân cần sự giúp đỡ và đến với Chúa. Và anh chị em thấy Chúa Giêsu nhìn người thanh niên đó, yêu mến anh ta tỏ lòng yêu mến anh ta và anh ta quay lưng lại với tình thương của Chúa. Vì những gì anh quan tâm không phải là tình thương của Chúa, những gì anh quan tâm là của cải của anh ta. Vì tôi dừng lại ở đây để mời gọi anh chị em chúng ta trên đường về đó trong một tuần lễ, sống mình thử đặt lại câu hỏi với chính mình một cách nghiêm túc. Cái gì đang là rất quan trọng với cuộc đời tôi, mà tôi đang mang theo. Câu hỏi thứ hai, những thứ đó có ngăn cản tôi yêu mến nhiều hơn không? Nhiều khi giận một người là quan trọng rất quan trọng với mình, mình không muốn gặp người đó, mình ghét người đó, mình dứt khoát với mình là trong cuộc đời này mình sẽ không bao giờ làm cái gì cho người đó nữa đúng không? Tại vì nó, cái tổn thương mà người đó tạo ra cho mình rất quan trọng nhưng thử nghĩ xem nếu cái điều đó rất quan trọng vậy nó ảnh hưởng cách mình tương quan với người khác như thế nào?
Và nhiều khi mình mang quá nhiều những thứ đó, không phải chỉ riêng ngay cả người tu sĩ cũng vậy thưa anh chị em, không thể tha thứ cho người khác được, chứ không riêng gì ở ngoài đời. Vậy cái gì đang là rất quan trọng với tôi, bao nhiêu thứ thật sự quan trọng với tôi? Những thứ đó có ngăn cản tôi yêu mến nhiều hơn những thứ đó có ngăn cản tôi gặp, đối mặt với ánh mắt yêu thương của Chúa dành cho tôi không? Và nếu tôi buông bỏ được, xin cho con có đủ sức can đảm để bỏ lại, để theo Chúa nhẹ nhàng, để được nước trời thật sự, là được Chúa trong cuộc đời con. Amen.